Phan_18 Tiểu Tàn thở dài bất lực. “Cô đừng chắc chắn như
vậy. Hai hôm nay không đến thăm cô là vì chị phải tiếp nhận công việc của cô.
Tiêu thiếu gia đã đồng ý móc hầu bao, quyên góp khoản tiền bán đấu giá lần
trước, cộng thêm một số khoản nữa, tất cả khoảng năm triệu nhân dân tệ. Số tiền
này dùng để xây dựng trường học và ký túc xá cho học sinh nội trứ ở miền Tây.
Hôm qua, chị và luật sư của bên đó đã bàn chi tiết, họ nói hôm nay sẽ đưa biên
lai, sau đó chuyển khoản. Ngoài ra, hôm qua Dương Nhuệ cũng đã gặp lãnh đạo
phòng Giáo dục huyện và thảo luận hợp đồng với đơn vị thi công. Trường học của
anh ấy sẽ không bị xóa sổ mà phá đi xây lại. Còn nữa, về chiếc máy kéo bị rơi
xuống núi, Tiêu Tổng cũng đồng ý bỏ tiền, bảo chủ nhân đi mua xe mới. Hôm qua,
chủ xe gọi điện cho chị, hỏi ý kiến chị nên mua trước hay nhận tiền trước. Chị bảo
ông ta cứ mua xe đi rời cầm hóa đơn đến thanh toán. Không biết chừng hôm nay
ông ta đã mua máy kéo về nhà rồi ấy chứ, nhưng bây giờ chị cũng chẳng biết có
thể thanh toán hay không.”
Tô Lạc sững sờ. Cô đâu ngờ, khi bản thân nằm trên giường bệnh đếm lá ngoài cửa
sổ, bên ngoài lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Tiểu Tần lại thở dài. “Em gái, cô muốn lập miếu thờ trinh tiết thì ít nhất cũng
phải thương lượng với chị trước, đợi tiền đến tay rồi muốn làm gì thì làm chứ.”
“Em đâu biết… xảy ra những chuyện này.” Tô Lạc phản bác một cách yếu ớt.
“Hơn nữa, em là em, quỹ từ thiện là quỹ từ thiện, đâu có liên quan đến nhau.
Một khi anh ta đã thỏa thuận với bọn chị xong xuôi…”
“Cô lại nghĩ sai rồi. Tiểu Tổng đặt điều kiện giao cho cô phụ trách dự án này.
Thư ký Dụ vỗ ngực hứa, cô nhất định sẽ quay về. Hơn nữa, ông ta sẽ thăng chức
cho cô.”
”¼“Tiêu Kiến Thành… Dù em không quay về, anh ta
vẫn nên gánh vác trách nhiệm xã hội
Tiểu Tần bĩu môi. “Theo chị thấy, tình hình khó khăn rồi. Đúng như cậu ta nói,
cô đã khiến cậu ta mất hứng. Thứ mà người có tiền cần, chẳng phải là hứng thú
hay sao?”
Nói đến đây, điện thoại của Tiểu Tần đổ chuông, dù nhanh chóng bắt máy.
Người ở đầu dây bên kia nói câu gì đó chị đáp: “Được, tôi sẽ quay về văn phòng
ngay. Cô hãy báo cáo với lãnh đạo rồi cố gắng nói chuyện với bọn họ.”
Sau khi cúp điện thoại, Tiểu Tần hất cằm kiêu ngạo. “Cô thấy chị nói có đúng
không? Vừa rồi luật sư gọi điện thoại đến cơ quan, thông báo gần đây nguồn vốn
của công ty đang căng thẳng, chuyện quyên góp tạm gác lại. Đúng là Tiêu thiếu
gia mất hứng rồi.”
Tô Lạc chau mày. “Sao chị không ký hợp đồng với bọn họ?”
“Ở cái xã hội này, hợp đồng chẳng có tác dụng gì cả, tình người mới quan
trọng.” Tiểu Tần đứng dậy, vỗ vai Tô Lạc. “Được rồi, cô cũng đừng nôn nóng.
Chuyện này không phải lỗi của cô. Mọi việc đều do duyên số, cô và Tiêu Kiến
Thành không có duyên, chúng ta và khoản tiền đó cũng không có duyên, sau này
lại nghĩ cách khác là được. Chị phải đi đây, chắc Thư ký Dụ đang nổi điên lên
rồi. Cô hãy nghỉ ngơi cho khỏe, lúc khác chị sẽ đến thăm cô.”
Tiểu Tần vội vã rời đi, phòng bệnh trở nên yên tĩnh trong giây lát. Tô Lạc nằm
thẳng nguời, lặng lẽ nhìn trần nhà cảm thấy bốn bề vô cùng trống trải. Nước
thuốc từ tĩnh mạch chảy vào cơ thể, từ đầu đến chân, cả trái tim cô đều vô cùng
giá lạnh.
Cô đã làm sai ư? Cô chỉ đơn thuần muốn bảo vệ tình cảm của mình, thoát khỏi cục
diện hỗn loạn hiện tại mà thôi Thế nhưng, cô đã khiến người đàn ông đó mất
hứng, mà hứng thú này lại liên quan đến rất nhiều người. Vẻ mặt lạnh lẽo của Tiêu
Kiến Thành trước khi rời khỏi phòng bệnh lại hiện lên trong đầu Tô Lạc. Anh ta
có nói một câu mà cô không tiết lộ với Tiểu Tần “Tô Lạc, Sớm muộn em cũng sẽ
chết trong tay tôi.”
Buổi chiều, bác sĩ vào phòng, tay cầm tập hóa đơn, vẻ mặt tỏ ra khó xử. “Cô
phải nộp thêm tiền. Hai mươi ngàn nộp lúc nhập viện đã dùng hết rồi.”
“Hai mưoi ngàn ư?” Tô Lạc tròn mắt, cảm thấy khó tin. “Đã dùng hết rồi?”
“Đúng vậy. Cô hãy bảo người nhà nộp thêm tiền, ít nhất mười ngàn nữa.” “Tôi có
thể chuyển viện không?” Tô Lạc thăm dò.
Bác sĩ ấp úng: “Lần trước… tôi nói không được, nhưng hôm nay… tôi nghĩ, chắc là
được rồi.”
Tô Lạc thở phào nhẹ nhõm, xem ra đây cũng là tin tốt lành.
Bác sĩ nói tiếp: “Thật ra, với tình trạng sức khỏe của cô, cũng có thể về nhà
được rồi.”
“Vậy sao?” Tô Lạc không dám tin vào tai mình. “Tôi sắp khỏi rồi à?”
“Cô không có vấn đề gì lớn, chỉ là bị gãy xương, có thể về nhà nghỉ ngơi tĩnh
dưỡng.”
“Tại sao lúc trước tôi không nghe anh nhắc đến chuyện này?”
“Lúc trước…” Bác sĩ ngập ngừng. “Tóm lại, bệnh tình không ngừng thay đổi mà.”
Bắt gặp thái độ này của bác sĩ, Tô Lạc cũng lờ mờ đoán ra nội tình. Cô không
tiếp tục truy vấn mà cất giọng sảng khoái: “Tôi sẽ nói với người nhà, tranh thủ
làm thủ tục xuất việc trong thời gian sớm nhất.”
Bác sĩ đi ra ngoài, đúng lúc đụng phải một người đàn ông. Người đàn ông lên
tiếng: “Xin hỏi, Tô Lạc ở phòng bệnh nào vậy?”
Nghe giọng nói vô cùng quen thuộc, Tô Lạc biết ngay là Dương Nhuệ. Người nào đó
nói: “Đến chiều hôm nay, nếu Dương Nhuệ đến đây tìm em, chứng tỏ anh ta có tình
ý với em.” Vào thời khắc này, Tô Lạc chỉ hận không thể bảo người đó đến đây
ngay. Dương Nhuệ quả nhiên đến thăm cô. Anh đi vào phòng bệnh, trên lưng vẫn là
cái ba lô rách đó, gấu quần dính đầy bùn đất, áo khoác nhàu nát, đầu tóc lòa
xòa, sắc mặt lộ vẻ mệt mỏi, ánh mắt nôn nóng tìm kiếm Tô Lạc. Vào thời khắc
nhìn thấy cô nằm trên giường bệnh, nở nụ cười rạng rỡ với mình, vẻ mặt anh nhẹ
nhõm trong giây lát.
Thương tật là gì chứ? Điện thoại là gì chứ? Vụ quyên góp là gì chứ? Tô Lạc chưa
bao giờ cảm thấy được an ủi như vậy “Tô Lạc, em không sao đấy chứ?” Dương Nhuệ
đi đến bên giường bệnh, hỏi bằng giọng đầy quan tâm.
“Em vẫn ổn.”
“Thế thì tốt” Anh đặt ba lô xuống đất rồi lấy ra một cái túi nilon màu đỏ, bên
trong có mười mấy quả trứng gà. “Đây là trứng gà ta, cô giáo Mãn nhờ anh mang
đến cho em.”
Tô Lạc nói khẽ: “Cảm ơn anh!” Cô nhìn anh chăm chú, miệng nở nụ cười ngọt ngào,
không thể che giấu.
Dương Nhuệ hơi ngượng ngùng, liền quay đầu tìm ghế ngồi xuống. Chợt nhìn thấy
chiếc điện thoại nằm trong cốc nước, anh hỏi: “Chuyện này là thế nào vậy?”
“Không có gì.” Tô Lạc đáp.
“Hôm qua, đột nhiên không gọi được nữa là vì nguyên nhân này sao?”
“Vâng.”
“Xảy ra chuyện gì thế”
“Không có gì đâu ạ. Em muốn báo cho anh biết một tin vui, “Tin gì cơ?”
“Em có thể về nhà rồi, không cần nằm viện nữa.”
“Thật sao?”
“Vâng, bác sĩ vừa nói cho em biết.”
“Như vậy chứng tỏ vết thương của em không mấy nghiêm trọng.”
“Cho em mượn điện thoại của anh một lúc, em muốn gọi điện cho mẹ, bảo mẹ đến
đón em xuất viện.” Tô Lạc giơ tay, Dương Nhuệ liền lấy di động đưa cho cô. Đó
là chiếc Nokia đã cũ nhưng vẫn còn lưu hơi ấm của anh, khiến cô cảm thấy ấm áp
trong lòng.
Điện thoại đổ chuông hồi lâu, cuối cùng cũng có người bắt máy. Bà Nhạc cất cao
giọng, hỏi: “A lô, ai đấy?”
“Mẹ, là con đây!”
“Mẹ đang tìm cô mà gọi cho cô mãi không được. Tiểu Lạc à, phải làm thế nào bây
giờ?” Bà nấc nghẹn.
“Mẹ, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Hôm qua, mẹ nhận được thông báo của đồn cảnh sát, bảo đến đón Tiểu Kiệt nhưng
hôm nay, phía cảnh sát lại không cho đón. Họ nói lần trước, nó và bố cô đánh
nhau, nó đã làm hỏng thiết bị giám sát gì đó của người ta. Người ta bắt đền,
không bồi thường sẽ bị kết án.”
“Gì cơ… bị kết án ư? Bồi thường bao nhiêu ạ?”
“Một trăm năm mươi ngàn.”
“Những một trăm năm mươi ngàn? Sao có thể nhiều như vậy?”
“Đúng vậy, bây giờ mẹ đi đâu kiếm số tiền đó? Chỉ tại ông già chết tiệt kia,
biết thế, Tiểu Kiệt đánh chết ông ta cho xong.”
“Bố đâu rồi hả mẹ?”
” tới đồn cảnh sát cầu xin, nhưng bọn họ nói không liên quan đến ông ta, đây là
chuyện của công ty. Bây giờ, ông ta đi gặp ông chủ bên đó nói chuyện. Đồn
trưởng ra rồi, mẹ đi gặp ông ta một lát đây.”
Người ở đầu dây bên kia lập tức cúp máy, Tô Lạc ngẩn người.
Dương Nhuệ vội hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế? Tại sao phải bồi thường một trăm năm
mươi ngàn?”
“Mấy hôm trước, em trai tìm đến chỗ bố em làm bảo vệ để đánh ông ấy. Bây giờ,
công ty đó nói nó làm hỏng thiết bị giám sát của bọn họ, đòi bồi thường một
trăm năm mươi ngàn, bằng không nó sẽ phải ngồi tù.”
“Nghiêm trọng đến mức đó sao?”
“Là anh ta cố ý.” Tô Lạc buột miệng.
“Ai cố ý cơ?” Dương Nhuệ truy vấn.
Tô Lạc không biết trả lời thế nào, chẳng lẽ nói một người đàn ông cực kỳ vô vị,
chỉ vì cô làm anh ta mất hứng, không đáp ứng yêu cầu vô lý của anh ta nên anh
ta bủa vây cô khắp nơi? Câu này mà nói ra miệng, chẳng khác nào một trò cười.
Tô Lạc thầm hạ quyết tâm, cho dù phải chết trong tay anh ta, cô cũng không bao
giờ cầu xin đối phương nửa lời.
Nghĩ đến đây, Tô Lạc không trả lời câu hỏi của Dương Nhuệ mà chỉ cười cười.
“Không có gì, mẹ em sẽ nghĩ cách. Cho Tiểu Kiệt một bài học cũng tốt.”
“Liệu mẹ em có gom được một trăm năm mươi ngàn không?”
“Chắc có, mẹ em chơi mạt chước lúc nào chẳng thắng.” Tô Lạc cố gắng tỏ ra nhẹ
nhõm.
Dương Nhuệ lục túi lấy một tấm thẻ ngân hàng đưa cho cô “Tiền lương tích lũy
trong mấy năm qua, anh cũng không dùng nhiều. Trong này còn có mấy chục ngàn,
em hãy cầm lấy…”
Tô Lạc vội ngắt lời anh: “Không cần đâu, thật sự không cần. Làm gì đến mức phải
sử dụng tiền của anh, anh nghĩ nhà em nghèo quá đấy.”
Mặc dù nói vậy nhưng khóe miệng cô bất giác giật giật như muốn khóc. Bắt gặp bộ
dạng này của cô, trong lòng Dương Nhuệ ít nhiều cũng hiểu rõ tình hình. Hai
người lặng lẽ nhìn nhau.
Đúng lúc này, đột nhiên có người đi vào phòng.
“Tô Lạc!” Thẩm Doanh cất giọng vui vẻ. “Tôi đã hẹn xe cấp cứu đưa cô chuyển
viện, bây giờ có thể làm thủ tục…”
Dương Nhuệ quay lưng về phía cửa phòng nên Tô Lạc nhìn thấy Thẩm Doanh trước,
trong lòng cô đột nhiên dấy lên cảm giác hết sức phức tạp.
Nghe thấy giọng nói của người phụ nữ, Dương Nhuệ kinh ngạc quay đầu.
Nhìn thấy Thẩm Doanh, anh liền biến sắc mặt, vô thức đứng bật dậy. Phát hiện ra
sự có mặt của Dương Nhuệ, Thẩm Doanh há hốc miệng, quên mất mình đang nói gì.
Kẻ ngốc cũng có thể nhận ra, đôi nam nữ này từng yêu nhau sâu đậm.
Ngay sau đó, Thẩm Doanh là người lấy lại bình tĩnh nhanh nhất. Cô ta mỉm cười,
chào hỏi Dương Nhuệ: “Là anh à? Lâu rồi không gặp.”
Dương Nhuệ không đáp, chỉ hơi gật đầu.
Thẩm Doanh quay sang Tô Lạc. “Tô Lạc, tôi đã hẹn xe cấp cứu, cô có thể chuyển
sang bệnh viện Nhân dân, phòng bệnh cũng đã sắp xếp đâu vào đấy rồi.”
“Bây giờ tôi không cần chuyển viện nữa, tôi muốn nhờ cô đưa tôi về nhà.” Tô Lạc
nói.
“Có thể về nhà rồi à? Được thôi, tôi sẽ đi tìm bác sĩ làm thủ tục xuất viện cho
cô.”
Nói xong, Thẩm Doanh liền đi nhanh ra ngoài. Vài giây sau, Dương Nhuệ cũng cúi
xuống nhặt chiếc ba lô, đeo lên lưng.
“Anh còn phải về quỹ từ thiện có chút việc.” Anh vô thức né tránh ánh mắt Tô
Lạc.
“Vâng, bao giờ anh quay về miền Tây?”
“Ngày mai, tối nay anh sẽ đến thăm em.”
“Được ạ”
Bóng lưng của Dương Nhuệ lúc nào nĩng cô đơn như thế. tình yêu là một trận đánh
giằng co, có lúc tiến, lúc lùi, cũng có lúc giậm chân tại chỗ. Nhiều khi con
người chỉ là chiến đấu với bản thân mà thôi.
Thẩm Doanh giải quyết công việc rất nhanh gọn, cô ta mau chóng giúp Tô Lạc làm
thủ tục xuất viện, thu dọn đồ, nhờ hai cô y tá dìu Tô Lạc lên xe cấp cứu, đưa
về nhà.
Tô Lạc cũng chỉ xa nhà có mười mấy ngày mà không ngờ khu phố nhà cô đã hoàn
toàn thay đổi. Hàng cây dọc theo hè phố dựng một hàng tấm chắn màu xanh da
trời, nhiều cửa hàng đã đóng cửa. Trong nhà cô không có ai, ngoài sân cũng ngổn
ngang, xem ra mẹ cô không còn bán phở buổi sáng nữa.
Thẩm Doanh đỡ Tô Lạc vào giường nằm rồi hỏi: “Một mình cô, không sao đấy chứ?”
“Không sao, cảm ơn cô.”
“Đừng khách sáo! Đúng rồi, mọi hóa đơn thanh toán đều ở đây. Ngoài ra, bệnh
viện còn trả lại cô hơn hai trăm tệ.”
“Chẳng phải họ nói đã dùng hết số tiền ứng trước, bắt tôi phải nộp thêm hay
sao?”
“Họ thu quá chi phí chăm sóc đặc biệt một ngày, bị tôi phát hiện.” Thẩm Doanh
nói.
Tô Lạc nhìn tờ tiền, ngẫm nghĩ rồi lên tiếng: “Cô hãy giúp tôi đưa cho Tiêu
Tổng. Là anh ta ứng trước, phần còn lại một thời gian nữa tôi sẽ trả cho anh
ta.”
Thẩm Doanh cười cười, nhét tiền xuống dưới chăn của Tô Lạc. “Thật ra cô không
cần trả đâu, anh ấy cũng chẳng để ý đến chút tiền cỏn con này.”
“Anh ta không để ý nhưng tôi thì khác.” Tô Lạc đáp.
Thẩm Doanh vẫn giữ nụ cười trên môi. “Đừng vì chuyện tiền bạc mà hai người lại
cãi nhau.”
Tô Lạc đương nhiên biết câu này có ý cảnh cáo. Thẩm Doanh làm tất cả cũng chỉ
nhằm mục đích khiến cô biến mất khỏi thế giới của Tiêu Kiến Thành mà thôi. Nếu
đã vậy thì không cần tiếp tục thảo luận chuyện này, cô mỉm cười.
“Cảm ơn cô!”
Thẩm Doanh hài lòng ra về.
Một lúc sau, bà Nhạc đi vào, nhìn thấy con gái, bà rất ngạc nhiên. “Tiểu Lạc đã
đỡ chưa mà về nhà rồi?”
“Vẫn chưa ạ, nhưng bác sĩ nói con có thể về nhà an đưỡng.”
“Nơi đó điều kiện tốt hơn ở nhà nhiều. Sao thế, cậu Tiêu Tổng mặc kệ cô à?”
“Anh ta thì liên quan gì?”
“Chẳng phải hai đứa đang yêu nhau hay sao?”
“Ai nói với mẹ thế”
“Tiểu Kiệt. Nhưng tôi cũng bảo nó, người có tiền không đáng tin cậy, có phải
cậu ta vẫn chưa ly hôn với vợ hay không?”
Tô Lạc lập túc cất cao giọng: “Mẹ, mẹ nghĩ con là loại người nào?”
“Được rồi, không nói nữa. Bây giờ tôi cũng chẳng có thời gian bận tâm đến cô,
Tiểu Kiệt vẫn chưa được thả ra kia kìa.”
“Làm thế nào bây giờ? Thật sự phải bồi thường nhiều tiền như vậy sao ạ?”
“Đúng thế Chuyện này là lỗi của bố cô. Tôi đã nói với ông ta rồi, ông ta phải
tìm cách gom tiền, bằng không tôi sẽ không tha cho ông ta.” Bà vừa dứt lời, ông
Tô liền xuất hiện, tay xách túi nilon màu đen.
Bà Nhạc liếc chồng cũ. “Ông đã gom đủ chưa?
Ông Tô dè dặt đáp: “Ở đây có tất cả sáu mươi lăm ngàn.”
Bà Nhạc chau mày. “Sao chỉ có sáu mươi lăm ngàn? Chẳng phải ông có nhiều tiền
lắm sao? Ông nuôi đàn bà ở khắp nơi, lúc cần kíp tìm bọn họ hỏi vay ít tiền
không được à?”
“Tôi từng này tuổi rồi, làm gì có đàn bà? Tiền khám bệnh cũng chẳng có nữa là…”
“Ông tưởng tôi không biết sao? Tháng trước, ông chẳng ngủ với người phụ nữ họ
Châu còn gì?”
“Thật sự không có chuyện đó… Chỉ là cùng bà ấy khiêu vũ, rèn luyện sức khỏe mà
thôi.”
Biết bố mẹ lại bắt đầu “khấu chiến”, Tô Lạc vội ngắt lời: “Con còn hơn hai mươi
ngàn trong tài khoản ngân hàng.”
“Cộng vào vẫn không đủ.” Bà Nhạc cất cao giọng.
“Bình thường, chẳng phải mẹ cũng tiết kiệm hay sao?” Tô Lạc hỏi mẹ.
“Tôi làm gì còn tiền. Lần trước, Tiểu Kiệt nói muốn hùn vốn làm ăn với người
khác nên tôi đã đưa số tiết kiệm một trăm mấy chục ngàn cho nó. Gần đây vì vụ
di dời, bọn họ không cho bán quán, tôi chẳng có một xu nào cả.”
“Sao mẹ có thể đưa hết tiền cho Tiểu Kiệt? Nó có bao giờ làm chuyện đứng đắn
đâu.” Tô Lạc nhíu mày.
Tiểu Kiệt nói muốn nhận thầu công trình. Tôi nghĩ nhà mình sắp di dời, sẽ nhanh
chóng được nhận một khoản đền bù nên mới đưa cho nó, ai ngờ hai ngày trước, đơn
vị giải phóng mặt bằng đồng ý khoản bồi thường, hôm nay lại nói lãnh đạo không
phê chuẩn, tôi… tôi thật sự không có tiền.” Bà Nhạc sốt ruột, viền mắt ngân
ngấn nước.
Nói đến đây, bà lại nổi nóng với chồng cũ, giơ tay đánh ông. “Đều là lỗi của
ông! Con trai gây sự, ông nhẫn nhịn một chút không được à? Tại sao lại đánh trả
nó? Tại sao lại để nó đập vỡ đồ của người ta?”
Ông Tô đứng im để vợ cũ trách mắng, ấm ức giải thích: “Tôi không đánh trả, tôi
chỉ né tránh thôi. Tiểu Kiệt dùng ghế phang vào bàn điều khiển hệ thống của
người ta.”
“Ông hãy đi cầu xin ông chủ của ông ấy. Chút chuyện cỏn con này cũng không làm
được, ông còn sống làm gì hả?”
“Tôi cầu xin rồi, ông chủ rất tức giận, chẳng những không nhận lời còn đuổi
việc tôi, nói tôi không thích hợp làm công việc này.”
“Loại ông chủ gì mà vô nhân đạo thế, tôi phải đi nói lý lẽ với ông ta mới
được.”
“Vô dụng thôi, chúng ta vốn đuối lý mà.”
Nghe cuộc đối thoại của bô mẹ, Tô Lạc thở dài. Nghèo khó khiến con người từ
trên xuống dưới toàn là tử huyệt, một biến cố nhỏ cũng trở thành đòn chí mạng.
Con người chỉ còn cách hoặc là chịu thua, hoặc là nghiến răng nhẫn nhịn. Cô
không còn cách nào khác ngoài cố gắng chịu đựng.
May mà đúng lúc này, Mỹ Huệ đột nhiên xuất hiện ở cửa.
“Cô đến đây làm gì?” Bà Nhạc đứng dậy, chuẩn bị đuổi cô gái đi.
Mỹ Huệ giơ một tấm thẻ ngân hàng. “Cháu nghe nói Tiểu Kiệt bị bắt, phải bồi
thường mới được thả. Ở đây có một trăm ngàn, mọi người cứ dùng trưóc đi ạ!”
Bà Nhạc ngẩn người. “Chúng tôi… sao có thể dùng tiền của cô?”
Mỹ Huệ nhét tấm thẻ vào tay bà. “Chỉ cần mọi người không chê tiền của cháu bẩn
là được.”
Bà Nhạc do dự. “Chúng tôi không cần nhiều như vậy…”
“Vậy bác cần bao nhiêu cứ rút bấy nhiêu, mật mã là sinh nhật của Tiểu Kiệt.
“Nói xong, Mỹ Huệ quay người rồi đi Bà Nhạc vội kéo cô lại. “Khoan đã, hãy ở
lại đây ăn bữa cơm với chúng Tôi.”
Buối tối, Tô Lạc nằm nghỉ trên giường. Bà Nhạc ở ngoài phòng khách cất cao
giọng hỏi cô: “Tiểu Lạc, cô không ăn thật sao? Hay là uống chút canh nhé!”
“Không cần đâu ạ, con không đói.” Tô Lạc đáp. Cô dõi mắt ra phòng khách nhỏ ở
bên ngoài. Bố mẹ cô và Mỹ Huệ đang lặng lẽ ăn cơm, đây là cảnh tượng bao nhiêu
năm qua, cô chưa từng gặp.
Trên bếp là ấm thuốc bắc mà mẹ sắc cho cô, mùi thuốc thơm nồng lan tỏa khắp
không gian. Tô Lạc chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Cô lại mơ thấy mình
quay về lối đi đầy bùn đất ở trên ngọn núi đó. Cô suýt trượt ngã, lập tức giơ
tay túm cây cỏ bên cạnh, có người đỡ cô, cô quay đầu nhưng vì sương mù dày đặc
nên không nhìn rõ gương mặt của người đó. Cô thầm đoán là Dương Nhuệ, không
phải anh còn có thể là ai?
“Tô Lạc…” Người đó gọi tên cô, quả nhiên là giọng nói của Dương Nhuệ.
Tô Lạc mừng rỡ, tỉnh dậy từ giấc mộng. Vừa mở mắt, cô phát hiện anh đang ngồi
bên cạnh giường.
“Dương Nhuệ, là anh thật sao?” Tô Lạc buột miệng hỏi.
“Gì cơ?” Dương Nhuệ không hiểu.
Tô Lạc bừng tỉnh, vội đáp: “Không có gì, em nghe thấy tiếng anh bước vào đây.”
“Xin lỗi vì đã đánh thức em. Anh chỉ muốn hỏi, chuyện của em trai em thế nào
rồi?”
“Vẫn thế, phải bồi thường mới được thả.” Tô Lạc đáp.
“Có đủ tiền không? Anh vừa hỏi mẹ em, bác nói đủ rồi nên anh muốn xác nhận lại
với em.”
“Đúng là đủ rồi ạ.”
“Anh thật lòng muốn giúp em, em đừng khách sáo với anh.” Dương Nhuệ nhìn cô
bằng ánh mắt chân thành.
“Nhà em gom đủ tiền rồi, không phải khách sáo đâu.” Tô Lạc rất cảm động.
“Vậy thì tốt, anh phải về ngay bây giờ.”
“Về đâu cơ ạ?”
“Về miền Tây, anh đi nhờ một chiếc xe chở hàng.”
Tô Lạc nhìn đồng hồ treo tường. Đã hơn mười giờ tối, nếu bây giờ anh mới xuất
phát, có lẽ phải gần sáng mới tới nơi.
“Buổi tối đi đường rất nguy hiểm, anh chờ đến sáng mai không được sao?”
“Anh phải về giải quyết một số công việc nữa.”
“Chuyện xây trường học… bất thành rồi, đúng không anh?” Tô Lạc hỏi nhỏ.
Dương Nhuệ cười an ủi. “Không đâu, mọi người vẫn đang nghĩ cách. Em yên tâm đi,
chỉ cần chúng ta cố gắng, chắc chắn sẽ thành công.”
“Đều do em cả, chẳng giúp gì được cho anh.
“Đừng nói vậy, em đã giúp anh rất nhiều.” Dương Nhuệ vỗ vỗ lên tay Tô Lạc. “Bây
giờ, điều quan trọng nhất là em hãy dưỡng bệnh thật tốt, bằng không anh sẽ rất
áy náy.”
“Đâu phải lỗi của anh, anh không cần áy náy.”
“Sớm biết thế, anh đã đi tiễn hai chị em, như vậy sẽ không xảy ra chuyện.”
Tô Lạc nhìn Dương Nhuệ. Người sống ở vùng núi lâu ngày, dáng vẻ hơi gầy gò
nhưng ánh mắt không một chút tạp niệm, khiến cô không thể rời mắt. Trong lòng
nhất thời xúc động, cô hỏi: “Vậy sao? Anh sẽ áy náy à? Thế thì em trở thành
người què cho xong.”
Nghe câu này, Dương Nhuệ tức tỏ ra tức giận. “Sao em lại nói vậy? Đùa cũng
không nên.”
“Em muốn anh nhớ tới em.” Tô Lạc đáp khẽ.
“Tất nhiên là anh nhớ đến em rồi.”
“Nhưng anh không yêu em, anh luôn từ chối em.”
“Tô Lạc…” Dương Nhuệ ngập ngừng muốn nói điều gì đó rồi lại thôi.
Tô Lạc nhìn ánh bằng ánh mắt tha thiết. Dương Nhuệ không dám nhìn thẳng vào cô.
“Dương Nhuệ, khi nào khỏi hẳn, em sẽ quay lại vùng núi với anh.”
“Em đừng đến, đừng làm chuyện dại dột.”
“Nếu đã là chuyện dại dột, tại sao anh còn làm?”
Dương Nhuệ cúi đầu, im lặng hồi lâu, sau đó, anh cất giọng trầm trầm: “Chắc em
cũng biết, bố mẹ anh qua đời từ lúc anh còn nhỏ. Anh là trẻ mồ côi nên từ
chuyện ăn uống học hành đều nhờ sự giúp đỡ của mọi người. Nhưng ở vùng núi, mọi
người đều nghèo khổ. Hồi nhỏ, điều anh lo lắng nhất chính là bị chết đói, số
anh may mắn nên gặp được nhà tài trợ, mới có thể học hết đại học, vì vậy, anh
quyết định quay về vùng núi, làm chút việc trong khả năng cho phép để những đứa
trẻ giống anh không lo bị chết đói. Nhưng em cũng thấy đấy, dù cố gắng đến mức
nào, vẫn có rất nhiều vấn đề anh không thể giải quyết, vẫn có rất nhiều đứa trẻ
có cuộc sống như anh hồi đó.”
Đây là lần đầu tiên Tô Lạc nghe Dương Nhuệ nhắc đến những chuyện này.
Dù anh cúi thấp đầu, cô vẫn có thể nhìn thấy nét khổ sở trên gương mặt anh.
“Dương Nhuệ, em bằng lòng đi cùng anh, chúng ta có thể cùng giúp đỡ bọn trẻ…”
“Không, em không làm được đâu, chẳng ai có thể giúp được bọn chúng.” Dương Nhuệ
ngẩng đầu. “Thế giới này vốn được kết hợp bới hai bộ phận con người. Một bộ
phận sống hạnh phúc, vui vẻ, không cần lo cơm ăn áo mặc, có thể kéo dài tuổi
thọ, bộ phận còn lại rất bi thảm và bất hạnh, có chết mục xương cũng chẳng ai
quan tâm. Tô Lạc, tình trạng này giống thiên đường và địa ngục, em có hiểu
không? Địa ngục mãi mãi không thể biến thành thiên đường. Em là người ở trên
thiên đường thì không thể đến với bọn anh, dù có quyết tâm vượt qua ranh giới,
sớm muộn em cũng sẽ quay về chỗ của em.”